Nhưng nghĩ lại, mấy ngày qua, Lương Thần và Cảnh Hảo Hảo vẫn bị vây trong tình trạng nửa xa cách, chưa có giây phút nào được im lặng ở bên nhau như bây giờ. Vì mang lòng riêng, anh quả thật không tài nào mở miệng đánh thức cô dậy. Mãi tới khi cô đã chìm vào giấc ngủ say, anh mới xoay người lấy một chiếc chăn mỏng từ ghế sau đắp cho cô.
Cô ngủ tựa lưng vào ghế dựa, không thoải mái bằng nằm trên giường nên thỉnh thoảng lại xoay cổ, cuối cùng đầu dần nghiêng hẳn sang chỗ Lương Thần. Ngay tại lúc đầu cô sắp rơi ra khỏi lưng ghế, anh lập tức vươn tay đỡ lấy đầu cô.
Cảnh Hảo Hảo ngơ ngác mở mắt ra, có lẽ là vì quá buồn ngủ nên cô chỉ mờ mịt nhìn anh, sau đó lại gối lên tay anh rồi ngủ thiếp đi.
Lương Thần không dám rút tay mình ra, sợ sẽ đánh thức cô, nhưng đỡ đầu cô một lúc thôi, tay anh đã mỏi nhừ. Anh sợ mình không chịu được sẽ khiến cô bị ngã đụng đầu, bèn nhìn xung quanh, sau đó chậm rãi đỡ cô nằm xuống, đặt đầu cô lên đùi mình.