Anh dừng chân, quay đầu lại.
"Sinh nhật vui vẻ!"
Ánh mắt Lương Thần trở nên kinh ngạc, vội ngẩng đầu nhìn về phía Cảnh Hảo Hảo.
Dưới ánh đèn, khuôn mặt cô gái đối diện mang đến cho người ta cảm giác dịu dàng, yên bình. Cô nhìn sâu vào đôi mắt anh, nhắc lại một lần nữa: "Lương Thần, sinh nhật vui vẻ."
Cô vừa dứt lời, kim giây trong chiếc đồng hồ đeo trên tay anh cũng vừa quay xong một vòng. Một ngày mới chính thức bắt đầu.
Lương Thần, sinh nhật vui vẻ.
Chỉ sáu chữ đơn giản cũng đủ khiến lòng anh tràn đầy nỗi vui sướng không nói nên lời.
Anh nhìn Cảnh Hảo Hảo thật lâu, môi dần nở một nụ cười chói mắt, gật đầu nói: "Cảm ơn em!"
Cảnh Hảo Hảo im lặng nhìn anh, khẽ nhếch môi cười đáp lại, sau đó đóng cửa phòng bệnh.
Lương Thần đứng ngoài hành lang nhìn cánh cửa đã đóng kín, cau chặt mày, sau đó lại nhéo đùi mình một phát, nhận ra đây không phải mơ mà là thật, anh mới bật cười.
***