"507."
"Ừ."
Lương Thần bước nhanh vào khách sạn, thấy trước cửa thang máy có rất nhiều người đang chờ nên đi thẳng đến cầu thang bộ, bước một lần hai bậc thang, chạy một mạch lên tầng năm.
***
Cảnh Hảo Hảo cúp điện thoại, đang định xem thử tình trạng lúc này của Tiên Nhi, bỗng nghe thấy tiếng gõ cửa.
Cô vội mở cửa ra, thấy Lương Thần thở hổn hển đứng bên ngoài, vì chạy vội nên gương mặt tuấn tú của anh ướt đẫm mồ hôi.
Cô vừa cúp điện thoại thì anh đã đến rồi… Chẳng lẽ từ nãy tới giờ, anh vẫn luôn đứng dưới lầu chưa đi sao?
Trái tim cô chợt lỡ nhịp.
Lương Thần không nhận thấy sự khác thường của cô, cố ổn định hô hấp, hỏi: "Cô ấy đâu?"
"Ở bên kia."
Cảnh Hảo Hảo chỉ vào giường trong phòng.
Lương Thần sải bước đi tới. Lúc này, Tiên Nhi đã đau đến hôn mê, sắc mặt trắng bệch, hơi thở mong manh.
Anh không chần chừ bế Tiên Nhi lên: "Phải đưa tới bệnh viện ngay."
"Tôi đi cùng anh."