Trước đây, không phải Cảnh Hảo Hảo chưa từng dậy sớm, nhưng từ sau khi anh thường đi sớm về khuya, mỗi lần thức giấc thấy anh vẫn chưa đi, cô đều giả vờ ngủ, đợi anh ăn sáng xong đi làm mới lề mề bò dậy khỏi giường.
Thế nên, hôm nay, khi anh vừa rời khỏi nhà vệ vừa thắt cà vạt, nhìn thấy cô đã thức giấc, anh thoáng sửng sốt.
"Em…" Anh ấp úng: "Dậy rồi à?"
Cô vẫn lạnh lùng liếc nhìn món quà mới của anh bên gối mình như mọi ngày, sau đó đi vào phòng tắm.
Khi Cảnh Hảo Hảo xuống lầu vào phòng ăn, Lương Thần vẫn chưa ăn sáng, thấy cô đi vào, mắt anh chợt lóe sáng, nghiêng đầu nói với dì Lâm: "Chuẩn bị bữa sáng cho cô ấy."
Dì Lâm nhanh nhẹn bưng bữa sáng lên, đặt trước mặt cô.
Cô cúi đầu ăn sáng, không nói tiếng nào.
Lúc trước, để tiết kiệm thời gian, Lương Thần đều ăn với tốc độ rất nhanh, nhưng Cảnh Hảo Hảo lại ăn rất từ tốn nên anh cũng bất giác ăn chậm lại.