Kể từ hôm ấy, mỗi ngày thức giấc, Cảnh Hảo Hảo đều sẽ nhìn thấy một món quà bên giường, mỗi lần đều là một món quà khác nhau.
Song, cô vẫn trước sau như một, coi như không thấy, tiện tay đặt mấy thứ đó lên tủ đầu giường như chưa từng mở ra xem.
Mới được mấy ngày, trên tủ đầu giường đã đầy ắp túi đựng và hộp quà đủ loại.
Trong mấy ngày này, Cảnh Hảo Hảo vẫn luôn như vậy, mới phút trước vừa tươi cười trò chuyện với dì Lâm và người giúp việc, nhưng ngay khi nhìn thấy Lương Thần, cô sẽ lập tức nghiêm mặt, vẻ mặt vô cảm bỏ đi ngay.
Lúc ăn sáng cùng nhau, mỗi khi anh gắp thức ăn cho cô, cô cũng không tỏ biểu cảm gì đặc biệt, nhưng sẽ lập tức gạt món anh vừa gắp sang một bên rồi mới tiếp tục im lặng ăn cơm.
Cử chỉ này của cô không khác gì chiếc trâm bạc trong tay Vương Mẫu Nương Nương, vạch ra một dải ngân hà vô tận, không cách nào vượt qua giữa cô và anh.