Hai người ngồi máy bay khoang hạng nhất, trong khoang mở máy lạnh, nhiệt độ khá thấp.
Lương Thần và Cảnh Hảo Hảo vừa yên vị, tiếp viên hàng không đã lập tức mang chăn và gối đến, thân thiện trao cho mỗi người một bộ.
Anh hờ hững gật đầu, xé túi, lấy chăn ra đưa cho Cảnh Hảo Hảo.
Cô ngước mắt lên nhìn anh, thản nhiên tự xé túi, lấy chăn đắp lên người, sau đó quay đầu, xoay lưng lại với anh rồi lại nhắm mắt.
Anh nhìn chằm chằm gáy cô, ánh mắt dần hốt hoảng.
Khi máy bay cất cánh lên không trung cách mặt đất gần ba mươi nghìn thước đã là lúc mặt trời sắp lặn. Ánh sáng đỏ tía xuyên qua ô cửa nhỏ trên máy bay, soi rọi lên gương mặt cô khiến làn da trắng nõn của cô ửng đỏ.
Thức ăn và đồ uống mà Lương Thần đã gọi giúp cô được đặt ngay trên chiếc bàn nhỏ trước mặt, không ngừng lan tỏa mùi hương.
Dù vậy, cô vẫn giữ nguyên tư thế khi vừa lên máy bay, bình chân như vại, không hề có ý muốn ăn.