Lương Thần nhìn thấy biểu hiện muốn nói lại thôi của Cảnh Hảo Hảo, nhạy cảm hiểu được cô đang không muốn để ý đến mình.
Anh say sưa ngắm nhìn gương mặt xinh đẹp của cô, cất giọng hỏi: "Anh xuống mua chút gì đó cho em ăn, em muốn ăn gì?"
Cảnh Hảo Hảo vờ như không nghe thấy anh nói, không thèm nhìn anh, chỉ hờ hững nhìn ra ngoài cửa xe, không lên tiếng.
Yết hầu anh khẽ chuyển động, tiếp tục tiến sát đến trước mặt cô, nói khẽ: "Hảo Hảo, cả trưa nay chúng ta đều chưa ăn uống gì, còn hơn một giờ nữa mới tới sân bay. Hay là em đi với anh xem thử muốn ăn gì rồi tự lấy?"
Cô vẫn cứ im lặng, thoáng lười biếng cựa quậy người rồi lại nhắm mắt.
Anh cụp mắt, một lần nữa cất giọng rất từ tốn: "Hảo Hảo, vậy em ở trên xe đợi anh, anh xuống xe mua cho em."
Gương mặt đang nhắm mắt của Cảnh Hảo Hảo trông vô cùng yên tĩnh, nếu không phải cô đang sống sờ sờ ngồi trước mặt anh, anh còn tưởng rằng mình đang nói chuyện với không khí.