Lời Tiểu Cẩm như hai bạt tai trời giáng tát vào mặt Cảnh Hảo Hảo, vừa vang dội vừa giòn giã.
Cô tốt như vậy ư… Có trời mời biết, thật ra, cô không tốt chút nào, cô vô cùng tồi tệ… Toàn thân từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài của cô đều rất dơ bẩn.
***
Thông thường, Cảnh Hảo Hảo sẽ cùng với Tiểu Cẩm xuống quầy ẩm thực ở tầng dưới trung tâm thương mại để ăn tối.
Trung tâm thương mại ở thị trấn đóng cửa lúc sáu giờ tối, Tiểu Cẩm hối hả thay quần áo rồi lao ra, đẩy Cảnh Hảo Hảo vào trong thay quần áo.
Đợi năm phút, Tiểu Cẩm đứng bên ngoài gõ cửa thúc giục: "Hảo Hảo, chị xong chưa?"
Bên trong không có tiếng động.
Tiểu Cẩm dễ dàng đẩy cửa ra do cửa không khóa, thấy Cảnh Hảo Hảo đứng đó nhìn chằm chằm vách tường của phòng chứa đồ, ánh mắt ngây dại, không biết đang nghĩ gì. Sắc mặt cô trắng bệch không chút huyết sắc như có thể ngất đi bất cứ lúc nào.