Dù trên thế gian này có biết bao nhiêu người, mỗi phút, mỗi giây đều đủ để anh gặp gỡ những gương mặt xa lạ, nhưng nào có ai có thể xinh đẹp, kiều diễm như lần đầu anh gặp cô.
Đến lúc này anh mới biết, khoảnh khắc ấy, điều đã khiến anh rung động không phải là sự trong sáng đặc biệt nơi cô mà là niềm vui sướng bất ngờ của "tiếng sét ái tình".
Rõ ràng trên đường có biết bao nhiêu người qua kẻ lại tấp nập, những người khác nhau tỏa ra những mùi hương khác nhau, đủ loại tiếng động hỗn tạp như tiếng xe cộ, tiếng cười nói rộn rã, nhưng Lương Thần lại cảm thấy dường như chỉ còn mỗi mình anh trên đời này, vừa cô độc vừa quạnh hiu biết mấy.
Hảo Hảo, hóa ra, khi thành phố này không còn em, nơi nào cũng trở nên vô hạn, vô tận đến không xác định được bến bờ, điều còn sót lại chỉ là nỗi cô đơn vây kín.
***