Giọng anh trầm thấp, nhìn đăm đăm vào Thẩm Lương Niên, dáng vẻ vừa hung dữ vừa bạo lực như con thú hoang có thể nhào đến cắn xé bất cứ lúc nào: "Tôi hỏi lại lần nữa, cô ấy đang ở đâu? Tôi nói cho anh biết, Thẩm Lương Niên, anh tốt nhất đừng mơ tưởng tới việc sẽ bỏ trốn với cô ấy! Nếu lần này cô ấy trở về bình an, chuyện giữa chúng ta may ra còn có thể thương lượng được, còn nếu cô ấy có mệnh hệ gì, anh cứ chống mắt lên mà xem, tôi quyết sẽ không tha cho anh!"
Nhìn Lương Thần càng lúc càng kề cận ranh giới mất hết lý trí, Thẩm Lương Niên cũng dần không giữ nổi vẻ bình thản nữa.
Lòng anh ngập tràn sự lo lắng cho Cảnh Hảo Hảo. Anh biết, tính khí Lương Thần vốn thất thường, lẽ nào vì hiểu nhầm anh và Cảnh Hảo Hảo nên anh ta đã làm gì cô rồi chăng?
Thẩm Lương Niên đứng bật dậy khỏi ghế xô-pha, vẻ mặt suy sụp hỏi Lương Thần: "Sao đột nhiên cô ấy lại biến mất? Có phải anh thấy tôi và cô ấy gặp nhau nên đã làm gì không tốt với cô ấy rồi không?"