Đến năm giờ chiều, còn nửa tiếng nữa là tới giờ tan tầm, khi thư ký Tô nghĩ rằng Lương Thần chắc chắn sẽ không đến công ty, bắt đầu thu dọn đồ đạc, chuẩn bị về nhà sớm, đột nhiên, cửa văn phòng Tổng Giám đốc bị mở ra từ bên trong.
Nghe thấy tiếng động, thư ký Tô ngẩng đầu lên, không ngờ lại thấy Lương Thần vẫn còn đang ngái ngủ, mặc áo sơ mi xộc xệch của ngày hôm qua, đứng ngay trước cửa.
Thư ký Tô trợn mắt há hốc mồm, ngây người tại chỗ.
Khoảng một phút trôi qua, cô ấy mới đứng bật dậy, lắp bắp kêu: "Tổng… Tổng Giám đốc Lương."
Vẻ mặt Lương Thần còn mờ mịt, đầu nặng như chì, suy nghĩ cũng trở nên chậm chạp. Anh cau mày, thuận miệng hỏi: "Mấy giờ rồi?"
"Năm giờ bảy phút."
Lương Thần nhìn xung quanh, cuối cùng dừng mắt trên chiếc đồng hồ điện tử màu đỏ treo trên tường. Thấy là mười bảy giờ tám phút, anh nhíu mày chặt hơn: "Buổi chiều à?"
"Đúng vậy ạ!"