Cảnh Hảo Hảo lấy luôn hai xấp tiền ra đưa cho Tiên Nhi, cảm ơn cô ấy vì đã không bỏ rơi mình, dù suốt bấy lâu nay, cô vẫn chỉ luôn là một diễn viên mờ nhạt không ai biết đến.
Lúc rời khỏi chỗ của Tiên Nhi đã là mười một giờ khuya, Cảnh Hảo Hảo gọi một chiếc taxi chạy đến bến xe khách.
Buổi tối, ở thành phố Giang Sơn có rất nhiều xe khách tư nhân không cần phải đăng ký số chứng minh thư, Cảnh Hảo Hảo chọn một điểm đến xa nhất rồi leo lên xe.
Nửa giờ sau, xe khách bắt đầu di chuyển, do đi đêm nên không bị kẹt xe, chỉ nửa giờ đã ra đến đường cao tốc. Xe chạy rất nhanh, Cảnh Hảo Hảo nhìn phong cảnh lướt qua vun vút bên ngoài cửa sổ, đầu óc vốn còn đang mịt mờ lúc này mới tỉnh táo hơn chút.
Rõ ràng, cô đã chuẩn bị và lên kế hoạch đầy đủ tỉ mỉ nhưng đến khi thật sự hành động, cô mới phát hiện mình đã hồi hộp tới mức tim đập thình thịch.
Cô nhìn mồ hôi trong lòng bàn tay, nuốt khan, đầu óc mới bắt đầu hoạt động.