Thẩm Lương Niên chỉ im lặng.
Cảnh Hảo Hảo nhìn người đàn ông trước mắt, chỉ cảm thấy anh trông thật xa lạ. Anh đã không còn là người từng sống nương tựa với cô trong trấn nhỏ nghèo khó khi xưa nữa.
Thật ra bây giờ, cô khó chịu không phải vì sự phản bội của Thẩm Lương Niên mà khó chịu vì khi xưa bản thân đã trả giá vì anh quá nhiều.
Thẩm Lương Niên không khỏi hổ thẹn trước ánh mắt của Cảnh Hảo Hảo. Anh lặng lẽ quay đầu, nuốt khan rồi cất giọng nặng nề: "Hảo Hảo, anh có lỗi với em."
Dù nhận được câu xin lỗi từ anh, song cô vẫn cảm thấy lòng mình bập bùng lửa giận. Cô hít sâu mấy hơi, cố giữ bình tĩnh, sau đó gật đầu với Thẩm Lương Niên: "Đúng, anh quả thật có lỗi với tôi đấy!"
Anh mím môi, không nói một lời.