Song, Cảnh Hảo Hảo lại bình thản như không có chuyện gì xảy ra, ngoan ngoãn ngồi trên ghế, ung dung, từ tốn ăn sáng.
Dường như phát hiện ra Lương Thần cứ nhìn mình chằm chằm, cô ngước mắt lên nhìn anh, ánh mắt ngờ vực: "Sao thế?"
Lương Thần càng thêm khó hiểu, anh ngây người hồi lâu, lắc đầu: "Không có gì."
Cô mím môi, tiếp tục cúi đầu ăn sáng, đến khi bát cháo hết nhẵn, cô quay đầu nói với dì Lâm: "Cho tôi thêm một bát nữa."
Anh lại càng kinh ngạc, suốt khoảng thời gian sống ở biệt thự, cô luôn không thiết ăn uống, ăn cũng không nhiều, sao hôm nay lại đổi tính ăn ngon miệng như vậy?
Không lẽ đây chính là cách thức hóa đau thương thành ham muốn thèm ăn mà người ta thường nói ư?
Anh nhìn cô đón lấy bát cháo thứ hai rồi cắm cúi ăn, không nhịn nổi cất tiếng gọi: "Hảo Hảo?"
"Hửm?"
Cô đang ngậm thìa, ngẩng đầu nhìn anh.
Ánh mắt cô đen láy sáng ngời, không pha lẫn tạp chất, cũng không hề nhuốm chút bi thương.