Lúc này, anh mới nhăn mày, khó hiểu vò đầu bứt tóc.
Tối hôm qua còn khóc đến ngất lên ngất xuống mà, sao hôm nay trông cô lại như không có chuyện gì xảy ra vậy nhỉ?
Lẽ nào, anh quá mong muốn Cảnh Hảo Hảo mau chóng thoát khỏi ám ảnh và kích động từ Thẩm Lương Niên đến phát điên rồi nên mới xuất hiện ảo giác thế này?
Lương Thần càng nghĩ càng thấy suy nghĩ này của mình chí lý. Anh tung chăn ra, mặc đồ ngủ vào, không kịp chải đầu, rửa mặt, vội vàng chạy ra khỏi phòng ngủ xuống lầu, đi một vòng quanh phòng khách trước, không thấy bóng dáng cô đâu, lại chạy thẳng tới phòng ăn.
Vừa đẩy cửa ra, anh liền nghe thấy giọng Cảnh Hảo Hảo truyền đến: "Không cần lên gọi anh ấy đâu, lúc tôi xuống lầu anh ấy đã dậy rồi, chắc lát nữa sẽ xuống ngay thôi."
Giọng cô không khác gì so với trước đây, chất giọng dịu dàng, mềm mại, không có bất cứ dấu vết đau buồn nào.