Suốt đoạn đường, hai người im lặng không nói với nhau câu nào, chỉ đơn giản là anh cõng cô chậm rãi bước về phía trước.
Cảnh Hảo Hảo đã dần bừng tỉnh khỏi nỗi đau xé lòng. Dưới ánh đèn u ám trong con hẻm nhỏ, cô nghiêng đầu nhìn sang, chỉ thấy một bên mặt Lương Thần, góc cạnh rõ ràng, từng đường nét tuấn tú không chút khuyết điểm. Khoảnh khắc ấy, mắt cô bỗng dừng lại, dường như cô đã quên đi tất cả ân oán giữa anh và cô, cảm thấy mình chỉ như một chiếc thuyền cô độc giữa biển cả đã cũ nát hỏng hóc đến không thể đi xa thêm nữa, chỉ muốn tìm một bến đỗ để dựa vào.
Cô không với tới người đàn ông này, từ trước đến nay vẫn luôn muốn cách anh thật xa, do đó, dường như đã vô tình quên mất những chuyện anh đã làm vì mình. Cô thật sự rất mệt mỏi, chỉ muốn để mặc bản thân ích kỷ một lần. Nghĩ đến đây, cô từ từ vươn tay ôm lấy cổ anh, vùi mặt mình vào hõm cổ anh.