Trong hẻm chỉ có vài ba ngọn đèn đường le lói, miễn cưỡng lắm mới có thể nhìn rõ đường đi. Càng đi sâu vào trong, tiếng ồn ào bên ngoài càng trở nên xa xăm, đến cuối con hẻm thì bầu không khí trở nên vắng lặng hẳn như bước vào một thế giới khác.
Cuối hẻm chỉ có một lối rẽ bên trái, Lương Thần chưa xoay người đã nghe thấy tiếng khóc nức nở truyền đến. Chính anh cũng không rõ âm thanh quen thuộc ấy đã khắc sâu vào tim mình tự bao giờ.
Anh như bị điểm huyệt, chôn chân tại chỗ, rất lâu sau mới chậm rãi bước đến gần. Dưới ánh sáng yếu ớt của ngọn đèn đường xa xăm, anh nhìn thấy cô đang ngồi xổm trên đất, vùi đầu vào giữa hai chân, bờ vai run run, khóc đến xé lòng.
Lương Thần cảm thấy tim mình như bị siết chặt, đau đớn tột cùng. Cơn đau như thủy triều trào dâng, nhanh chóng nhấn chìm cả anh. Bàn tay bên người anh siết chặt thành nắm đấm.
Con hẻm nhỏ yên ắng đến đáng sợ, chỉ có tiếng khóc của cô vẫn vang lên không ngừng.