Cảnh Hảo Hảo đi tới ghế xô-pha, chậm rãi ngồi xuống.
Cô vốn không cam nguyện ở bên Lương Thần, giữa họ vốn không có tình yêu, cũng không có hôn nhân, ngay cả thân phận bạn trai bạn gái cũng không, do đó, cô không thể biết sai mà vẫn cố chấp, liên lụy đến một sinh linh.
Đứa bé là vô tội, nhưng cũng là một sự ràng buộc. Nếu có một ngày cô và anh không còn ở bên nhau, dù cô mang theo đứa trẻ hay để nó lại với anh, nó vẫn phải chịu thiệt thòi.
Chỉ người đã mất đi ba mẹ mới hiểu, đứa trẻ không có tình thương của ba mẹ mới là đáng thương nhất. Cô sẽ không để con của cô phải gánh chịu những gì mà cô từng phải gánh chịu.
Hơn hết, nếu cô mang thai ngoài ý muốn, cô không rõ mình có thể nhẫn tâm bỏ đứa trẻ này không. Cô quả thật căm ghét Lương Thần nhưng đứa trẻ đó vô tội. Nếu đã thế, thay vì phân vân nên giữ hay không, chi bằng cô chuẩn bị thật tốt để bản thân không có cơ hội mang thai.