"Còn nữa, người ta gây khó dễ cho cô ấy, cậu kích động thế để làm gì? Sao phải trút giận thay cô ấy chứ?"
"Lương Thần, cậu không thấy có quá nhiều việc đã lệch hoàn toàn với nguyên tắc vốn có của cậu sao?"
Lương Thần vốn rất thông minh, từng câu từng chữ của Tòng Dung khiến anh chợt bừng tỉnh, nhận ra cách suy nghĩ của anh lúc này đã khác xa ngày xưa.
Tại sao anh lại trở nên như vậy chứ?
Lương Thần nhíu mày nhìn Tòng Dung, vừa như giải thích cho anh ta nghe, vừa như tự nhủ với chính mình: "Tôi không cho cậu tiết lộ chuyện của Thẩm Lương Niên và Kiều Ôn Noãn với cô ấy là vì cô ấy đã chịu khổ vì Thẩm Lương Niên quá nhiều, suýt nữa còn mất mạng. Tôi chỉ cảm thấy cô ấy đáng thương mà thôi. Còn việc người ta làm khó cô ấy, Hảo Hảo là người của tôi, làm khó cô ấy chẳng khác nào không nể mặt tôi. Tôi ra mặt vì cô ấy chẳng khác nào đang tự trút giận cho chính bản thân mình cả! Còn chuyện Hảo Hảo uống thuốc tránh thai…"
Nói đến đây, Lương Thần chợt im bặt.