Cảnh Hảo Hảo không biết rốt cuộc mình đã đi bao lâu, chỉ cảm thấy bước chân mình ngày càng trĩu nặng, thân thể lạnh tới mức sắp đông thành băng. Đột nhiên, có tiếng vui đùa bỗng vang lên bên tai cô. Cô dừng chân, ngoái đầu nhìn, bên kia hàng rào của một tòa biệt thự có hai đứa trẻ tầm năm sáu tuổi đang cầm pháo hoa nô đùa rượt đuổi trong nền tuyết trắng.
Chúng mặc quần áo tươi sáng, rất phù hợp với ngày mùa Tết, trông ngây thơ trong sáng, pháo hoa trong tay chúng cũng đẹp đến nao lòng.
Hai đứa trẻ đó chơi được một lát, một đôi vợ chồng đã bước ra gọi chúng vào phòng ngủ. Chúng ném que pháo hoa đã tàn hẳn đi, miệng gọi "ba mẹ" rồi nhào vào lòng hai vợ chồng kia.
Đôi vợ chồng bế con mình lên, hôn lên má chúng, vẻ mặt tràn đầy hạnh phúc. Tình cảnh ấy thật sự tốt đẹp đến động lòng người.
Cảnh Hảo Hảo đứng ngây ra như phỗng, vẫn nhìn chằm chằm vào khung cảnh ấy, mãi đến khi đôi vợ chồng ôm con vào biệt thự rồi cô vẫn đứng đó không nhúc nhích.