Lương Thần đứng trước cửa, dừng lại giây lát rồi đi ra ban công, nhìn tuyết rơi ngày càng dày đặc, sắc mặt càng trở nên u ám hơn.
Cô gái ấy rõ ràng trông như cô em gái nhà bên, ngoan ngoãn động lòng người, có lúc còn khờ khạo, ngốc nghếch, ai đối tốt với cô một chút, cô liền trút hết ruột gan tốt lại với người ta, thế mà chẳng hiểu sao, khi đối mặt với anh, cô lại trở nên ngang bướng đến thế. Bây giờ cô và Thẩm Lương Niên đã không còn chút hy vọng gì, thế nhưng cô vẫn không chịu sống hòa thuận cùng anh. Mới đêm mùng Một Tết phát hiện ra cô đã âm thầm giày vò anh biết bao nhiêu chuyện, thật sự khiến anh tức chết! Rốt cuộc cô là cô gái như thế nào chứ…
Không phải cô muốn rời xa anh sao, được thôi, cô cứ đi đi… Đi rồi thì đừng bao giờ quay lại nữa, anh sẽ không quan tâm đến cô nữa! Anh không tin mình rời xa cô thì không sống nổi!