Cảnh Hảo Hảo lại như không nghe thấy anh nói, vẫn giữ yên tư thế lúc nãy, lặng thinh ngắm nhìn tuyết rơi ngoài cửa sổ.
Lương Thần đợi một lúc, hít thật sâu, cố nén cơn giận trong lòng, bình thản nói: "Đưa tay cho tôi! Tôi bôi thuốc cho em."
Lúc này cô mới chậm rãi quay đầu sang, nhìn lọ thuốc mỡ trong tay anh, lại nhìn cổ tay bầm tím của mình, thầm nghĩ anh có ý gì đây? Rõ ràng là anh làm cổ tay cô ra nông nỗi này, giờ lại muốn bôi thuốc cho cô? Anh đang vừa đấm vừa xoa đấy à?
Lúc anh giận, muốn làm gì cô thì làm, khi hết giận rồi, muốn dỗ cô thì dỗ, không lẽ lần nào cô cũng phải chịu đựng như vậy sao?
Lương Thần thấy Cảnh Hảo Hảo mãi không nói tiếng nào, bèn nắm lấy tay cô.
Cô lại như bị thứ gì kích thích, rút phắt tay khỏi tay anh, mím môi nhìn anh nói: "Không cần đâu, để lát nữa tôi tự bôi."
Anh lờ đi lời cô nói, lại giữ lấy tay cô, nặn ít thuốc mỡ bôi lên cổ tay cô.
"Lát tôi tự bôi được rồi."