"Thảo nào tôi thấy cô Cảnh rất quen, hóa ra là ngôi sao lớn, quả nhiên rất xinh đẹp!"
"Nhìn da của cô Cảnh kìa, trắng như tuyết ấy! Ngưỡng mộ quá đi mất!"
Cảnh Hảo Hảo biết những người này, hoặc là chưa từng xem phim cô đóng, hoặc có xem nhưng không nhớ cô đóng vai gì. Họ khen cô như vậy cũng chỉ vì sự có mặt của Lương Thần.
Cô chỉ mỉm cười điềm đạm.
"Cô Cảnh cười lên trông thật thuần khiết, chẳng trách lại được Tổng Giám đốc Lương để ý."
"Chắc Tổng Giám đốc Lương đối tốt với cô Cảnh lắm nhỉ?" Có người nhiều chuyện sấn đến hỏi: "Cô theo Tổng Giám đốc Lương chắc chắn có rất nhiều lợi ích. Anh ấy có tặng nhà và xe cho cô không?"
Lúc đầu, Cảnh Hảo Hảo không phản ứng kịp, không hiểu rốt cuộc cô ta hỏi câu này có ý gì, chỉ khẽ lắc đầu.
"Sao có thể chứ? Tổng Giám đốc Lương giàu có như vậy, sao lại không tặng quà cho cô được? Không lẽ anh ấy đưa tiền cho cô luôn? Chi phiếu hay là thẻ ngân hàng?"