Thẩm Lương Niên nhìn Cảnh Hảo Hảo, khuôn mặt quen thuộc ấy càng xinh đẹp hơn lúc còn ở bên anh rất nhiều. Trên người cô là quần áo hoa lệ và trang sức quý giá anh chưa từng mua cho cô, khuôn mặt sau khi trang điểm càng toát lên nét đẹp không lẫn vào đâu được.
Anh chợt nhớ đến lúc cô yên lặng ngồi bên cạnh Lương Thần, đôi mắt cong cong cười với anh ta, sắc mặt thản nhiên chúc phúc anh và Kiều Ôn Noãn… Tất cả đều như thể trong lòng cô không còn chút sự tồn tại nào của anh.
Anh biết, anh đáng bị như vậy, anh đáng đời, nhưng anh vẫn đau đớn quá đỗi. Anh và cô bên nhau đã mười năm, cùng vượt qua bao gian khó từ đôi bàn tay trắng, chỉ vì giây phút ham muốn sắc dục nhất thời, chính tay anh đã đặt dấu chấm hết cho tất cả.
Lúc đó, anh còn ôm tâm lý cầu may, cứ nghĩ chuyện của anh và Kiều Ôn Noãn vĩnh viễn không thể lộ ra ngoài, nhưng giờ đây anh mới biết, thế giới này không có cái gọi là bí mật, không phải không bao giờ bị tiết lộ, chỉ là chưa đến lúc mà thôi.