Giọng anh bình tĩnh như thể anh cam tâm tình nguyện cưới Kiều Ôn Noãn vậy. Cảnh Hảo Hảo thấy mình thật vô dụng, sao chỉ nghe anh nói "cảm ơn" mà tim cũng đau nhói theo.
Kiều Ôn Noãn thấy Thẩm Lương Niên nhận lời chúc phúc, lòng càng yên tâm. Cô ta nghiêng đầu nhìn Cảnh Hảo Hảo, tao nhã cười nói: "Hảo Hảo, hôn lễ của tôi và Lương Niên sẽ tổ chức vào ngày mười bốn tháng sau, vừa khéo ngay ngày lễ tình nhân trắng. Nếu hôm đó cô có thời gian, hy vọng cô và Tổng Giám đốc Lương có thể cùng đến tham dự."
Thẩm Lương Niên đứng bên cạnh không có ý kiến gì, cứ như ý của Kiều Ôn Noãn cũng là ý của anh vậy.
Cảnh Hảo Hảo nghĩ, nói về tuyệt tình, cô quả thật không thể sánh bằng Thẩm Lương Niên. Cũng như tình yêu của hai người trong suốt mười năm qua, người bất chấp hy sinh tất cả là cô. Cô trân trọng anh như vậy, không nỡ để anh chịu chút khổ cực, không ngờ, cuối cùng, anh lại cho cô một tấm thẻ ngân hàng, muốn chối bỏ tất cả quá khứ của hai người.