Anh cởi áo khoác, vứt lên xô-pha rồi đến trước mặt Cảnh Hảo Hảo, huơ tay trước mặt cô: "Em đang nghĩ gì vậy?"
Cảnh Hảo Hảo bị dọa đến giật bắn mình, nhìn thấy Lương Thần mới thả lỏng người: "Sao anh về sớm vậy?"
"Bên đó mở tiệc rượu, nếu còn không về, tôi sợ say đến bất tỉnh nhân sự mất." Lương Thần ngồi xuống ghế mây, kéo Cảnh Hảo Hảo ngồi lên đùi mình, lấy một bao lì xì từ trong túi ra, lắc lư trước mặt cô: "Tiền mừng tuổi, có muốn lấy không nào?"
Tiền mừng tuổi là do bề trên phát cho kẻ dưới, khi đến nhà cũ, anh bỏ tiền vào bao lì xì để phát cho đám con nít trong nhà, phát một lúc anh chợt nhớ đến cô, thế là chuẩn bị thêm một bao nữa, cất vào túi của mình.
Tiền mừng tuổi đã là ký ức rất xa vời trong lòng Cảnh Hảo Hảo. Kể từ khi cha mẹ qua đời, cô không còn được nhận tiền mừng tuổi nữa. Bây giờ, nhìn thấy bao lì xì trong tay Lương Thần, cô vẫn thấy thích, thế là nghĩ ngợi một chút rồi gật đầu: "Muốn."