Suốt thời gian qua, tuy Thẩm Lương Niên vẫn ở bên cô ta, nhưng anh lúc nào cũng mang dáng vẻ hờ hững, lạnh nhạt… Cô ta vừa khó chịu vừa tủi thân, lại không dám tỏ thái độ. Giờ đây, rốt cuộc anh cũng chịu đáp lại cô ta… Khi đưa cháo cho anh, Kiều Ôn Noãn vui đến rơi lệ.
"Sao vậy?"
Thẩm Lương Niên nhìn thấy giọt nước mắt rơi trên mặt bàn, ngước lên hỏi.
"Không có gì." Giọng nói của Kiều Ôn Noãn thoáng run rẩy, cố gắng nén nước mắt, ngẩng mặt lên tươi cười với anh: "Không có gì, chỉ là hơi vui mà thôi." Nói xong, cô ta quay mặt đi, lau khẽ khóe mắt mình.
Anh nhìn chằm chằm vào gáy cô ta giây lát mới cụp mắt xuống, ăn được hai ngụm cháo nữa thì đứng dậy, đến tủ kính ở bên cạnh lấy hộp y tế tìm được một miếng băng keo cá nhân rồi quay lại bàn ăn, không nói tiếng nào bắt lấy tay Kiều Ôn Noãn, dán băng keo lên vết thương của cô ta.