Thẩm Lương Niên hơi choáng váng nhìn xung quanh, thấy nơi này hơi xa lạ, lát sau mới nhớ ra, đây là nhà của Kiều Ôn Noãn.
Những ngày say rượu triền miên khiến anh đã quen với cảm giác đau đầu mỗi sáng thức dậy, anh ngồi yên trên giường, cứ ngỡ những gì xảy ra đêm qua chỉ là một cơn ác mộng rất xa vời.
Trong lúc anh đang ngẩn người thì cửa phòng mở ra.
Kiều Ôn Noãn thấy anh đã ngồi dậy, dịu dàng hỏi: "Lương Niên, anh tỉnh rồi à?"
Thẩm Lương Niên ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt thấp thoáng nét cười của cô ta, chợt nghĩ đến tám chữ, dung mạo như hoa, tâm địa rắn rết. Sắc mặt anh trở nên lạnh lùng hẳn.
Kiều Ôn Noãn có vẻ đã quen với sự im lặng của anh, đặt chiếc túi trong tay xuống, nói: "Đây là quần áo và vật dụng vệ sinh em vừa đi siêu thị mua cho anh. Nhà vệ sinh ở bên kia, anh vào tắm rửa một chút đi."
Thẩm Lương Niên gật đầu.
Cô ta dịu dàng cười với anh rồi rời khỏi phòng ngủ.