Sau khi gặp Tôn Nham, tâm trạng Cảnh Hảo Hảo không còn vui vẻ như lúc đầu, khẩu vị cũng giảm rõ rệt, không còn thiết tha việc ăn uống.
Ăn tối xong, Lương Thần thanh toán, hai người bước khỏi nhà hàng cô mới nhớ ra, hôm nay trời lạnh, khăn quàng cổ và nón cô mang theo khi ra khỏi nhà đã để quên trong phòng bao.
Lương Thần bảo cô đợi dưới tầng một, anh quay lại phòng trên tầng hai lấy giúp cô.
Bên trong nhà hàng rất ấm áp, không lạnh chút nào, nhưng vừa bước ra ngoài, cô đã bị gió thổi đến co rúm cả lại.
Cảnh Hảo Hảo định nhận lấy khăn quàng cổ trong tay Lương Thần để đeo lên, nhưng anh đã nhanh tay, thản nhiên quấn khăn quàng lên cổ cô.
Nơi này chi phí đắt đỏ, khách đến đều là người giàu có của thành phố Giang Sơn, rất nhiều người biết Lương Thần, khi ra vào nhà hàng, đều rất bất ngờ khi nhìn thấy tình cảnh này. Khi khách sáo chào hỏi Lương Thần, ánh mắt họ cũng đồng thời dán chặt vào Cảnh Hảo Hảo, đánh giá từ trên xuống dưới.