Lương Thần cười khẽ ôm Cảnh Hảo Hảo nằm xuống giường, nhẹ nhàng vuốt ve lưng cô, giọng nói êm dịu vang vọng trong phòng ngủ tĩnh lặng: "Chỉ là ác mộng thôi mà! Không sao đâu, đừng suy nghĩ nhiều quá, ngoan ngoãn ngủ đi!"
"Tôi biết em rất sợ hãi vì tông phải người khác, nhưng không phải mọi chuyện đã được giải quyết ổn thỏa rồi sao? Kiều Ôn Noãn đã tỉnh lại, cũng không bị gì nghiêm trọng. Lúc nãy, cô ta đã gọi điện cho luật sư của tôi, bằng lòng hòa giải với chúng ta. Ai lái xe mà chẳng có lúc xảy ra chuyện ngoài ý muốn chứ, chỉ cần không ảnh hưởng tới mạng người là được. Hơn nữa, dù có thật sự xảy ra chuyện gì, không phải em vẫn còn có tôi sao, có gì phải sợ chứ?"
Trong không gian phòng ngủ tĩnh lặng giữa đêm khuya thanh vắng, giọng Lương Thần êm ái rót vào tai cô, không còn vẻ kiêu căng, lạnh lùng như trước kia.