"Cô Kiều, cô Kiều…"
Y tá sốt sắng chạy tới, chưa kịp đỡ cô ta dậy, đã thấy máu chảy đầm đìa từ quần ngủ của cô ta, nhanh chóng nhiễm đỏ cả bộ đồ.
"Cô Kiều, cô có sao không?"
Kiều Ôn Noãn như không nghe tiếng gọi của y tá, chỉ ôm chặt lấy bụng mình, khuôn mặt trắng bệch của cô ta hơi méo mó vì đau đớn, không ngừng kêu la vài tiếng: "Đau, đau quá…"
Y tá dù cũng từng kinh qua những tình huống cấp bách tương tự, tuy hoảng hốt nhưng vẫn kịp phản ứng, nhanh nhẹn xoay người ấn chuông cấp cứu.
"Cô Kiều, cô cố lên, bác sĩ sắp đến rồi!"
Mặt Kiều Ôn Noãn trắng bệch, cố gật đầu, nhưng chưa kịp trả lời đã ngất lịm đi.
***
Lương Thần vừa xuống máy bay đã vội vàng lái xe chạy thẳng tới đồn cảnh sát trên đường Học Viện.
Suốt đường đi, anh không biết mình đã vượt đèn đỏ biết bao nhiêu lần, cuối cùng phanh gấp khi đến trước cổng chính của đồn cảnh sát.