Nói rồi, Cảnh Hảo Hảo mở cửa xe, lúc cô chuẩn bị ngồi vào, Kiều Ôn Noãn lại mở túi mình, lấy ra một phong thư, đưa đến trước mặt cô.
"Nếu đã không muốn vào quán cà phê phía trước nói chuyện thì tôi sẽ giao thẳng thứ này cho cô luôn."
Cảnh Hảo Hảo không đáp, nhìn phong thư mỏng dính trước mặt, thầm nghĩ bên trong chắc cũng không có gì nhiều.
Cô nhớ đến những bức ảnh mà mình đã nhận qua tin nhắn liền mím môi, ngẩng đầu nhìn Kiều Ôn Noãn: "Lần trước tôi đợi Lương Niên ở sân bay, người lấy điện thoại của anh ấy gửi ảnh cho tôi chắc là cô rồi."
Kiều Ôn Noãn không ngờ cô lại nhắc đến chuyện lần trước, hơi khựng lại.
Sắc mặt Cảnh Hảo Hảo bình thản: "Lần này, không cần biết cô đưa thứ gì cho tôi, tôi cũng sẽ không xem. Thẩm Lương Niên đã đến với cô, tôi không quan tâm mọi chuyện giữa cô và anh ấy."
Cảnh Hảo Hảo thầm nghĩ, Kiều Ôn Noãn chắc chắn đến để khoe khoang, trong phong thư kia có lẽ là ảnh chụp.