Lương Thần hôn rất cẩn thận, đắm chìm không rời, tay anh cũng mạnh mẽ ấn chặt Cảnh Hảo Hảo vào vòng ôm ấm áp như hận không thể siết cô đến vỡ vụn trong lồng ngực mình.
Trước đây, khi cô phản kháng lại anh, cô đã luôn dễ dàng khiến anh nảy sinh hứng thú với cơ thể của mình. Lúc này đây, khi cô đối xử với anh bằng một thái độ bình thường nhất, không oán hận, không kháng cự, lại càng khiến anh hưng phấn khó tả.
Lương Thần cứ hôn Cảnh Hảo Hảo mãi, đến khi đèn giao thông chuyển sang màu xanh, anh vẫn không hề có ý định dừng lại. Xe anh cứ đứng yên không nhúc nhích khiến hàng xe phía sau bấm còi inh ỏi.
Lương Thần như không hề nghe thấy, cũng không cảm nhận được Cảnh Hảo Hảo đang dùng sức đẩy mình ra, chỉ ôm ghì lấy cô hôn mải miết.
Đột nhiên, có người gõ cửa xe, Lương Thần vẫn quyến luyến trên môi Cảnh Hảo Hảo mãi không buông, dùng một tay hạ cửa kính xe xuống.