"Tôi nóng giận mờ mắt nên mới làm như vậy, tôi có thể xin lỗi, tôi xin lỗi mà." Chu Nam vừa nói vừa nhìn đạo diễn: "Đạo diễn Lâm, thật sự tôi không cố ý mà! Đạo diễn Lâm, ông giúp tôi với!"
Cảnh Hảo Hảo cảm thấy màn trở mặt của Chu Nam còn đặc sắc hơn cả Lương Thần. Phải biết rằng trong đoàn phim, cô ta luôn ngang ngược, hống hách, coi trời bằng vung, sau khi bị Lương Thần rào trước đón sau để tìm ra sơ hở, lại cúi đầu xin Lương Thần tha thứ, đúng là hèn nhát hết nói!
Đạo diễn quen biết Chu Nam đã lâu, thấy cô ta sốt ruột nhìn mình như vậy, tuy hơi sợ Lương Thần nhưng vẫn cắn răng lên tiếng: "Tổng Giám đốc Lương, hai người tiếp xúc qua lại khó tránh khỏi có va chạm. Chu Nam cũng đã nói rồi, cô ấy chỉ là nhất thời nóng giận mới làm ra chuyện như vậy. Cậu thấy đấy, cô ấy cũng đã nhận lỗi rồi, không được, phải bắt cô ấy xin lỗi cô Cảnh nữa… Tôi cam đoan sau này sẽ không xảy ra chuyện tương tự."