Khi cô định lên tiếng đáp trả, sau lưng bỗng truyền đến giọng nói quen thuộc: "Cảnh Hảo Hảo bị sao hả?"
Cô quay đầu lại, nhìn thấy Lương Thần mặc áo khoác đỏ, càng tôn lên làn da trắng trẻo của anh.
Cảnh Hảo Hảo khẽ nhíu hàng mày thanh tú, sao anh lại đến đây?
Chu Nam không hề ngẩng đầu lên, nghe thấy câu này thản nhiên tiếp lời: "Cảnh Hảo Hảo không diễn theo kịch bản, lại còn ra tay đánh người, tôi không quay bộ phim này nổi nữa. Hôm nay, tôi cần một lời giải thích khiến mình hài lòng!"
"Giải thích? Giải thích gì cơ?"
Lương Thần hỏi ngược lại. Giọng anh tuy không lớn nhưng khiến ai cũng phải ngoái đầu nhìn.
Ánh đèn của đoàn phim phản chiếu bóng anh trải dài trên nền đất, khuôn mặt tuấn tú mê người không có quá nhiều cảm xúc. Dù bị nhiều người nhìn chằm chằm, anh cũng không không hề bối rối, cứ như họ không hề tồn tại, cầm chìa khóa xe nhàn nhã đi tới.