"Gần đây khẩu vị của cô Cảnh không tốt lắm, chẳng ăn uống được gì nhiều, người đã gầy rộc đi rồi."
Động tác chỉnh cổ tay áo của Lương Thần khẽ khựng lại.
Dì Lâm không thấy được bất cứ cảm xúc nào trên mặt anh, liều lĩnh nói tiếp: "Gần đây cô Cảnh không ra ngoài, mỗi ngày, nếu không ở trong phòng ngủ thì trốn trong phòng vẽ, lạ lắm. Trông cô ấy như đang làm những việc như người bình thường vẫn làm, nhưng khi nói chuyện với cô ấy, hồi lâu cũng không thấy cô ấy có phản ứng gì, dù có thì cũng chỉ là ngẩng đầu lên, ngơ ngác nhìn cậu một lúc rồi ừ một tiếng, như đang tự đắm chìm trong thế giới riêng của mình vậy. Cậu Thần, tiếp tục như vậy, e là sẽ xảy ra chuyện mất. Sức khỏe của cô Cảnh vốn đã không tốt rồi, nói không chừng đến lúc nào sẽ ngã quỵ mất thôi."
Cổ họng anh nghẹn lại, lúc lâu sau mới nuốt nước bọt, thu hồi dòng suy tư, gật đầu nói với dì Lâm: "Chăm sóc cô ấy cho tốt, công ty còn việc gấp, tôi phải đi làm trước."
"Vâng."