"Vú Trương, không cần đâu ạ."
Lương Thần thay giày, nhìn quanh phòng khách, thấy không có ai, hỏi: "Ông nội đâu ạ?"
"Mấy hôm nay ông cụ không khỏe nên đi ngủ sớm rồi."
Anh lại hỏi: "Vậy mẹ con đâu?"
"Phu nhân cũng đi nghỉ rồi, nhưng vú đã dặn Tiểu Trân đi gọi bà ấy dậy rồi."
Anh gật đầu, lên tầng hai, chưa kịp bước lên cầu thang đã thấy mẹ anh mặc đồ ngủ tơ lụa, lười nhác bước xuống từ tầng hai.
Anh đứng im, nheo mắt cười nhìn mẹ đi tới, cất giọng chào: "Bà Lương, khuya rồi còn chưa ngủ sao?"
"A Thần, trời sắp sáng rồi, nửa đêm con chạy đến đây phá giấc ngủ của người khác còn không biết xấu hổ mà hỏi mẹ chưa ngủ nữa à?"
Bà Lương vờ vẻ tức giận, trừng mắt liếc anh, nói với vú Trương bên cạnh: "Rót cho tôi ly nước lọc!"
Lương Thần bước tới ôm vai bà Lương, ngồi xuống ghế xô-pha: "Không gặp mấy ngày, từ bà Lương biến thành cô Lương mất rồi."