Những người mà anh dẫn theo thấy anh bước đến lập tức hiểu ý lui ra để lại mình Lương Thần trong khung cảnh lộn xộn này.
Ở khu vực sàn nhảy đằng xa, không ai biết bên phía này đang xảy ra chuyện gì, mọi người vẫn cứ nhảy múa cuồng nhiệt như thể mọi chuyện ở đây đều chỉ là một nốt nhạc đệm cho giai điệu trên sàn.
Lương Thần vốn đã rất tuấn tú, dáng vẻ anh nhàn nhã, cao quý như đang thưởng thức phong cảnh xinh đẹp nào đó vậy. Anh đi quanh đám người nằm trên đất, cuối cùng dừng chân trước một chiếc tủ kê đầy chai rượu đủ loại.
Anh thong dong đứng đó, cởi nút cổ tay áo, xắn tay áo sơ mi lên. Từng động tác đều chỉ trông một người như đang thả lỏng sau một ngày làm việc mệt mỏi mà thôi, thế mà, chỉ trong chớp mắt ngắn ngủi, anh đã cầm một chai rượu lên, phang mạnh lên một gã đang nằm trên đất.
Tốc độ của anh rất nhanh, sức rất mạnh. Mọi người chỉ nghe thấy một tiếng hét thảm thiết, ngay sau đó, Lương Thần lại vớ tiếp một chai rượu rồi phang lên một gã khác.