Thuở niên thiếu, Cảnh Hảo Hảo vẫn luôn nghĩ, dù những đôi yêu nhau trên khắp thế giới này có lìa xa thì cô và Thẩm Lương Niên vẫn sẽ bên nhau suốt đời, không thể chia lìa, tới khi thế giới này tàn lụi mới thôi.
Cô cũng luôn nghĩ, tình yêu của cô là đẹp nhất trên đời, dù trong mắt người khác, có lẽ tình yêu ấy rất gian khổ, khó khăn, đầy vất vả đi chăng nữa, thế nên, khi chỉ một mình, chỉ cần nhớ đến quá khứ khổ cực nhất mà cô và Thẩm Lương Niên đã cùng nhau trải qua cũng đã đủ khiến lòng cô tràn ngập hạnh phúc.
Nhưng Cảnh Hảo Hảo của bây giờ thật sự không dám nhớ lại những ký ức ấy nữa. Trên đời này, quả thật có những người khiến ta không nỡ rời xa, cũng luyến tiếc lãng quên, nhưng mãi đến khi mọi thứ thật sự kết thúc, ta mới phát hiện, đúng là rất đau lòng nhưng không tới mức không thể chịu nổi. Do đó, hãy để cô chôn vùi quá khứ tựa những giấc mộng xưa giữa cô và Thẩm Lương Niên vào tận sâu đáy lòng, biến nơi đó thành một vùng cấm địa, không cho phép ai chạm vào.