Giọng Thẩm Lương Niên có vẻ yếu ớt.
Cảnh Hảo Hảo không cầm lòng được lo lắng cho anh. Dạ dày anh xuất huyết thì phải ngoan ngoãn nằm viện chứ? Sao vừa tỉnh dậy đã chạy tới đây rồi?
"Hảo Hảo, anh chờ em. Nếu em không ra, anh vẫn ở đây chờ em."
Nghe thấy thế, lòng Cảnh Hảo Hảo chợt quặn đau. Cô sợ Thẩm Lương Niên cứ đứng đợi ở đó thật, đành nhẹ nhàng khuyên: "Lương Niên, anh về bệnh viện đi, sức khỏe không tốt thì đừng chạy lung tung."
"Hảo Hảo, anh muốn gặp em."
Thẩm Lương Niên vẫn kiên quyết làm theo ý mình.
"Lương Niên, giờ em không có nhà, em đang bận việc ở ngoài, hôm khác được không anh?"
"Cảnh Hảo Hảo, em còn muốn gạt anh tới khi nào?"
Thẩm Lương Niên bỗng lớn tiếng ngắt lời cô. Anh yên lặng một lúc, thở dốc từng cơn, nói tiếp: "Hảo Hảo, trước đây em nói là tâm trạng em không tốt, em muốn đi xa, thật ra lúc đó em đã lừa anh rồi. Giờ phút này rồi em vẫn còn muốn gạt anh?"