"Bao lâu nữa thì tỉnh vậy ạ?"
Kiều Ôn Noãn hỏi.
"Nhanh thì nửa tiếng, chậm thì đến tối. Đúng rồi, sau khi tỉnh lại, nhớ phải cho anh ta ăn ít thức ăn dạng lỏng."
"Tôi biết rồi thưa bác sĩ, còn phải chú ý gì nữa không?"
Từ đầu đến cuối chỉ có Kiều Ôn Noãn hỏi bác sĩ, Cảnh Hảo Hảo đứng im lặng bên cạnh.
Đến khi bác sĩ đi rồi cô mới lên tiếng: "Tôi về trước đây."
Nghe cô nói vậy, Kiều Ôn Noãn hơi sửng sốt, cô ta còn đang định buột miệng hỏi cô không đợi Thẩm Lương Niên tỉnh lại sao?
Nhưng nghĩ lại, nếu có Cảnh Hảo Hảo ở đây, tất cả những gì mình và Thẩm Lương Niên khó khăn lắm mới xây dựng được sẽ xem như công dã tràng mất.
Thế là, cô ta chỉ mỉm cười nói: "Cảm ơn cô hôm nay đã đến đây!"
Cảnh Hảo Hảo mím môi, chỉ đáp: "Chăm sóc anh ấy thật tốt nhé!" Nói xong liền xoay người rời khỏi bệnh viện.