Lời này của Lương Thần khiến dì Lâm và tài xế đứng bên cạnh đồng loạt lùi một bước.
Sau đó, dì Lâm mới lấy hết can đảm giải thích: "Cậu Thần, tôi chỉ là…"
"Được rồi, hôm nay tôi không có thời gian nghe mấy người nói phét. Ra ngoài thì ra ngoài, tôi cũng không nói là Hảo Hảo không được bước chân ra khỏi cửa. Có người đi cùng cô ấy là được. Hai người về trước đi!"
Anh vẫy tay, nhìn về hướng Cảnh Hảo Hảo: "Em xuống dưới lấy xe với tôi!"
***
Lương Thần dẫn Cảnh Hảo Hảo nhanh chóng tìm được đến phòng bao trong Túy Tiên Lâu. Nhân viên phục vụ gõ cửa, Tòng Dung ra mở ngay lập tức, ánh mắt anh ta thoáng chốc dán chặt lấy Cảnh Hảo Hảo.
Hôm nay khi ra ngoài, Cảnh Hảo Hảo vốn nghĩ chỉ đi cùng dì Lâm mua ít đồ nên cô ăn mặc rất tùy tiện nhưng Tòng Dung vẫn cứ dán mắt vào cô.
Cảnh Hảo Hảo cúi đầu, anh ta chỉ có thể thấy nửa khuôn mặt nhưng vẫn cảm nhận được khí chất xuất chúng và vẻ đẹp khó tả toát ra từ người con gái trước mặt.