"Các bạn học đều nói bố tôi rất đẹp trai nhưng không biết có phải vì ngày nào tôi cũng nhìn thấy bố không mà tôi đã nhìn bố đến phát chán rồi."
Từ "phát chán" bị đánh dấu sai chính tả.
"Tôi thấy bố không đẹp bằng mẹ. Tóc mẹ đen óng, mắt to tròn, lông mi cong cong, răng đều như bắp. Khi mẹ cười, hai má hiện lúm đồng tiền như ẩn như hiện…"
Ba trăm từ tiếp theo, bài văn đều chỉ viết về mẹ Cảnh Hảo Hảo mà thôi.
Cuối bài, thầy giáo chấm 2 điểm, còn phê là lạc đề, viết về bố chứ không phải viết về mẹ.
Bài văn rất khô khan, không có nội dung thực tế gì, văn phong trẻ con khá buồn cười, nhưng Lương Thần vẫn cẩn thận đọc hết.
Hiệu trưởng Phương kể lại hết những chuyện ông có thể nhớ về Cảnh Hảo Hảo, đa số là những câu chuyện thú vị ngày cô còn nhỏ. Vì thị trấn này cũng không lớn nên những chuyện thú vị kia cũng hơi đơn điệu, nhưng Lương Thần vẫn lắng nghe thật cẩn thận.
Nghe đến đoạn buồn cười, mặt mày anh đều bất giác cong lên.