Mỗi một chuyện như thế đều như một nhát dao khoét sâu vào trái tim anh.
Anh luôn tự hỏi, mười năm mà Cảnh Hảo Hảo và Thẩm Lương Niên đã trải qua rốt cuộc là quãng thời gian như thế nào? Nhưng đến giờ anh mới biết, người con gái trông có vẻ nhu nhược, yếu đuối này lại có thể vì Thẩm Lương Niên mà trở nên kiên cường và dũng cảm đến thế!
Lương Thần không rõ giờ đây mình đang ghen tỵ hay không nhưng anh có thể chắc rằng, ngay tại khoảnh khắc này, lòng anh đang vô cùng đau đớn.
"Lương Niên, hóa ra anh vẫn còn nhớ chuyện trước đây giữa anh và Hảo Hảo ư? Tôi còn tưởng anh quên sạch rồi."
Thẩm Lương Niên nhíu mày: "Ý anh là gì?"
Lương Thần không đáp, chỉ nhìn chằm chằm Thẩm Lương Niên hồi lâu, mới đứng dậy, bước về phía bàn làm việc, lấy một phong bì đựng tài liệu đưa cho Thẩm Lương Niên.
Thẩm Lương Niên nghi hoặc nhìn Lương Thần rồi mở phong bì, lấy tài liệu ra. Vừa nhìn qua, Thẩm Lương Niên đã như bị sét đánh, cả người tức khắc cứng đờ.