Vừa dứt lời, dì Lâm đã lập tức tinh mắt thấy sắc mặt của Lương Thần sa sầm, sợ tới mức vội tránh sang bên cạnh.
Lương Thần không hề liếc nhìn dì Lâm, lách người đi thẳng vào trong nhà.
Đợi đến khi cửa đóng lại, dì Lâm mới đi đến mở cửa xe cho Cảnh Hảo Hảo: "Cô Cảnh."
Cảnh Hảo Hảo vẫn ngơ ngác ngồi thừ trên ghế như thể không nghe thấy bất cứ điều gì. Dì Lâm đợi một lát, cuối cùng không kiềm được vươn tay khẽ chạm vào cô. Mắt Cảnh Hảo Hảo bất chợt trợn to ra như bị dọa, giật nảy mình, cô quay đầu nhìn dì Lâm một lúc lâu, khẽ hỏi: "Có chuyện gì sao?"
Bấy giờ, dì Lâm mới thấy sắc mặt Cảnh Hảo Hảo trắng bệch, kéo lấy bàn tay lạnh lẽo đến mức đáng sợ của cô, dì sốt ruột hỏi: "Cô Cảnh, cô làm sao vậy? Có phải không khỏe không? Tôi sẽ lập tức gọi bác sĩ cho cô!"
Cảnh Hảo Hảo lắc đầu: "Tôi không sao."
Giọng của cô vẫn nhẹ nhàng và bình tĩnh như thường ngày nhưng dì Lâm lại cảm nhận nỗi bi thương khó tả từ sự bình tĩnh ấy.