Đời này, có bao giờ anh bị người khác mắng như thế đâu, do cô nên anh mới nhẫn nhịn.
Khi ấy, anh nghĩ chỉ cần cô chịu nói chuyện với anh, không còn sợ sệt, né tránh anh như trước nữa thì cô có nói anh kiểu gì cũng được!
Nhưng cô luôn lừa anh, dám chat với Thẩm Lương Niên sau lưng anh, còn bàn chuyện hưởng tuần trăng mật, nói mấy lời âu yếm…
Lương Thần càng nghĩ càng không thể kiềm chế được, ném chiếc ghế mình đang ngồi vào vách tường làm đèn thủy tinh quý giá trên tường vỡ toang.
Anh không buồn đoái hoài nhấc chân đạp vào bàn trà, bộ ấm tách mua từ buổi đấu giá rơi xuống đất vỡ tan tành.
Lương Thần còn chưa hả giận, tiếp tục đập đồ đạc trong văn phòng tanh bành.
Trợ lý và thư ký đứng bên ngoài nghe tiếng loảng xoảng ầm ĩ vang lên liên tục, sợ tới mức không dám thở mạnh.
Họ đã làm việc cho Lương Thần khá nhiều năm, tuy rằng tính tình của anh hơi khó chịu nhưng chưa bao giờ thịnh nộ tới mức này.