Vừa chia sẻ bài viết kia xong, người giúp việc gọi cô xuống lầu ăn trưa, Cảnh Hảo Hảo ném thẳng điện thoại lên giường rồi xuống lầu.
Quay lại sau bữa trưa, cô lướt điện thoại thấy có mấy tin nhắn bạn bè trên weibo, bèn tùy ý nhấn xem từng thông báo, đến khi thấy tin nhắn riêng cuối cùng, ngón tay cô cứng đờ trong giây lát, toàn thân như bị sét đánh. Một lúc lâu sau, cô mới hoàn hồn, chớp mắt, nghiêm túc đọc từng chữ một trong tin nhắn kia.
"Hảo Hảo, anh là Lương Niên."
"Hảo Hảo, em đi đâu rồi? Sao biến mất lâu thế không liên lạc với anh? Anh gọi điện thoại cho em cũng không được."
"Hảo Hảo, đọc được tin này nhất định phải trả lời anh đấy! Em biết anh tìm em sắp phát điên rồi không?"
Chỉ ba câu ngắn ngủi, không quá một trăm chữ nhưng cô lại đọc gần năm phút.
Đợi khi hoàn hồn lại, cô mới nhận ra khóe mắt mình đã ươn ướt.