Lương Thần đứng lặng người trước cửa sổ một lúc lâu nhưng vẫn không buồn ngủ chút nào.
Càng về khuya, màn đêm ngoài cửa sổ càng sâu thăm thẳm.
Cũng dưới bầu trời đêm ấy, trong một ngôi nhà gác lửng, Thẩm Lương Niên vẫn chưa say giấc.
Thẩm Lương Niên ngồi trên xô-pha, TV trước mặt đang chiếu một đoạn phim.
TV đã bị anh tắt tiếng, trên màn hình chỉ phát đi phát lại một đoạn phim ngắn quay cảnh Cảnh Hảo Hảo chậm rãi đi từ xa đến gần.
Trong phòng chỉ có mỗi mình anh, bầu không khí yên lặng đến đáng sợ, âm thanh duy nhất là tiếng tích tắc phát ra từ chiếc đồng hồ quả lắc kiểu châu Âu treo trên tường.
Thẩm Lương Niên dán mắt vào màn hình hồi lâu mới chậm rãi tắt TV, ngả người lên xô-pha nhắm mắt lại. Một lúc sau, anh với lấy chiếc điện thoại bên mình đưa đến trước mặt, mở mắt tìm số của Kiều Ôn Noãn rồi bấm nút gọi. Dường như Kiều Ôn Noãn đã chờ cuộc gọi ấy của anh từ lâu, chuông vừa reo vang, cô ta đã bắt máy ngay.