Từ khi Dương Thần ra ngoài xem quần áo, Lương Thần đã ngồi bên cạnh Cảnh Hảo Hảo, thản nhiên bảo trợ lý mở laptop ra, bắt đầu làm việc.
Những người họp cùng với anh hôm nay cũng đành kiên nhẫn ngồi bên cạnh chờ.
Vất vả lắm mới chờ đến một giờ chiều. Tất cả mọi người đã đói tới mức bụng dán chặt vào lưng nhưng Lương Thần vẫn không có ý định bỏ qua cho xong chuyện.
Lại nửa tiếng nữa trôi qua, có người đã đói tới mức không chịu được, chỉ đành ra sức uống nước, ngẩng đầu lên nhìn Lương Thần mấy lần, vẻ mặt ngập ngà ngập ngừng.
Lương Thần vẫn như thể không nhận thấy phản ứng của những người xung quanh, chỉ nhìn chằm chằm vào máy tính, thỉnh thoảng lại gõ lên bàn phím với tốc độ rất nhanh.
Đôi lúc, anh lại ngẩng lên, ánh mắt cực kỳ vô cảm nhưng vẫn khiến người ta cảm nhận được sự sắc bén khiến họ sợ tới mức không dám lên tiếng, chỉ ra sức quay đầu nhìn xem Dương Thần đã lựa được bao nhiêu bộ đồ qua bức tường kính trong suốt.