Buổi sáng tivi không có chương trình gì đáng xem cả, đa số đều là quảng cáo và tin thời sự. Cảnh Hảo Hảo cầm điều khiển đổi kênh liên tục như cưỡi ngựa xem hoa.
Cảnh Hảo Hảo chuyển kênh một lát, ngón tay bỗng khựng lại, vội bật lại kênh trước đó. Mỗi khi bật về một kênh thì cô lại ngừng chốc lát xem kỹ, mãi cho đến khi ấn nút quay lại bảy tám lần, cô mới thấy khuôn mặt của Thẩm Lương Niên ở kênh tài chính kinh tế của thành phố Giang Sơn.
Đã hơn một tháng cô chưa gặp anh. Bây giờ bất chợt thấy anh trên tivi, Cảnh Hảo Hảo mới phát hiện ra mình nhớ anh vô vàn.
Toàn thân cô như hóa đá, ngơ ngác nhìn chằm chằm vào Thẩm Lương Niên trong màn hình, thậm chí tai cô không còn nghe thấy bất cứ thanh âm nào cả, cũng không biết tivi đang nói cái gì.
Thoạt nhìn, tình trạng của Thẩm Lương Niên không được tốt cho lắm, quần áo hơi xộc xệch. Đối mặt với rất nhiều micro, anh vẫn nói chuyện với vẻ bình tĩnh, ung dung.